Với một người độc thân chưa từng làm mẹ, chưa có gia đình riêng, chưa từng trải qua cảm giác mạng nặng 9 tháng 10 ngày, tôi khó lòng cảm mhận một cách sâu sắc nhất về sự hy sinh của Mẹ. Tuy nhiên những sóng gió đã qua, phần nào giúp tôi cảm nhận rõ hơn Đức hy sinh cao cả ấy.
Ngày chào đời, tôi chỉ là một sinh linh bé nhỏ chưa cảm được nỗi nhọc nhằn, sự nguy hiểm khi vượt cạn của Mẹ, nhưng ở tuổi ngoài 20 – độ tuổi đẹp nhất của một cô gái, tuổi đủ để cảm nhận nỗi đau, chịu đựng giông tố. Tuổi để tự quyết cho cuộc đời và mạng sống của chính mình. Mẹ – một lần nữa bao bọc tôi như thể thai nhi bé bỏng năm nào trước cuộc đời đầy giông tố. Chứng kiến tôi trong cơn nguy kịch, mẹ nói:
Bác sỹ xem có thể ghép từ mẹ sang con được không? Tôi sẵn sàng làm tất cả cho con bé được sống sót nguyên vẹn.
Từng câu từ bung ra từ khuôn miệng đã hằn in dấu vết thời gian ngay khi bác sỹ thông báo về hình cam go của tôi ngày đó. Tôi đã thấu hiểu sợi giây gắn kết vô hình, hiểu hơn hình hài mình đang có vô giá đến nhường nào.
Chưa một lần tôi mua hoa tặng mẹ. Món quà duy nhất tôi tặng Mẹ là tờ báo có bài thơ viết về mẹ in tên mình sau ngày ra viện. Lướt nhìn những dòng thơ:
“Mẹ ở đâu mẹ, mẹ ơi
Vì con góc bể chân trời mẹ đi.
Để ngôi nhà lạnh mỗi khi
Liếp rau tàn lụi lối đi cỏ đầy
Một mình cha với luống cày
Bạc phơ mái tóc ngóng ngày đoàn viên!”
Đôi mắt mẹ rưng rưng nước mắt, rồi bảo:
Bố cô, bày vẽ thơ mới chả phú.
Trong mắt con mẹ là đóa Hồng Nhung đẹp nhất nên không một đóa hồng nào ngoài kia xứng tặng mẹ.
CHÚC MỪNG MẸ YÊU NGÀY 20/10.
Chúc mừng sớm 1/2 dân số Việt Nam ngày 20/10 thật ấm áp, an lành và dù ở tuổi nào cũng sẽ là đóa Hồng rạng rỡ theo độ tuổi đó!
———————-
NNN con tự hào khi mang hình hài của Mẹ!