Làm nghề viết, thích văn chương nhưng chưa khi nào tôi viết về Bố. Không phải Bố không có gì để viết, vốn dĩ trong mắt một đứa thần tượng Bố như tôi thì nếu viết về Bố phải viết gì đó thật cao cả, tròn trịa chứ không viết vội, viết cho có. Thế nên những bản thảo viết về Bố vẫn còn dang dở thì cuộc điện thoại định mệnh mùa hè của năm 2020, giọng anh trai từ đầu dây bên kia đã khiến tôi hoàn toàn sụp đổ:

Bố nhập viện nặng. Em thu xếp công việc rồi về đi.

Hai tiếng sau:

Em ơi, Bố mất rồi.

Điều tồi tệ đã đến. Lần thứ hai tôi đối diện với tột cùng nỗi đau. Điều tôi chưa hề chuẩn bị tâm lý, không nghĩ nó đến sớm và nhanh thần tốc như thuở ngoài 20 tuổi tôi đang hồn nhiên như một cây non thì nhập viện trong tình trạng cấp cứu và có thể mất mạng.

Hình ảnh, giọng nói, tất cả cảm xúc về Bố trào trực và nghẹn thắt trong tôi. Bình thường tôi là đứa dễ khóc nhưng tin về Bố, tôi chỉ biết chết lặng và ngã gục vào ngày đưa tiễn Bố. Sau tang lễ Bố, lục tìm những trang bản thảo còn dang dở, gặp những người bạn của Bố để có thêm tư liệu, tôi đã hoàn thiện câu chuyện về Bố.

Ngày tôi cầm tờ báo có truyện ngắn viết về Bố in tên của mình thì Bố đã không còn trên thế giới này. Người trao tờ báo cho tôi động viên:

Bố em ở nơi xa biết tấm lòng của em mà.

Vâng và tôi biết rằng đó là MÓN QUÀ ĐẾN MUỘN mất rồi.

Nhân ngày 20/10 tôi đã viết về Mẹ từ rất sớm và hôm nay, tôi viết về Bố - người đã ở một nơi rất xa.
Nếu bạn còn Bố, đừng ngại thể hiện để một mai không còn cơ hội nữa!

NNN P/s: Con tự hào vì huyết mạch của Bố vẫn chảy trong con!