Sáng sớm nhận được bài viết của bậc tiền bối, ngắn gọn nhưng đủ thông điệp và thông điệp ấy thôi thúc tôi cần ngồi xuống và viết. Viết gì nhỉ? Ừ thì viết gì về chuyện cứ đi sẽ thấy đường? Não tôi tự hỏi và tự bảo viết mấy chuyện bữa ngồi chém gió với tụi bạn vậy. Đó là khi nhỏ bạn bảo: Nghe
Tối qua khi ngồi đọc Nguyễn Ngọc Tư, tôi ấn tượng mãi cảnh người đàn ông năn nỉ sư thầy cho gã xuống tóc trong truyện ngắn “Củi mục trôi về” và nhân vật sư thầy trong truyện nói: Còn nữ chính trong truyện thốt lên: Mà thực tình cả người xuống tóc và sư thầy kia nào có tu được, lòng họ vẫn chòng chành, chao
Và lần ấy, tôi có cơ hội trà dư tửu hậu để nghe, cảm một người gác lại mũ mấn áo quan trở về làm một người bình thường, một người đang ở vị trí thét ra lửa, nhà nườm nượp khách tới, họ không nhờ việc này thì cũng có sự nọ để từ người lạ lắm cũng thành quen và giờ thì thành ngõ vắng
Tất nhiên khi bạn viết bạn hoàn toàn vô tình và nếu biết câu văn đó vô lý thì bạn đã không viết. Vậy thì tại sao chúng ta không rèn giũa để vui với niềm vui đơn giản có những câu văn đẹp, không viết nhưng câu văn vô lý. Và Non cũng thường đọc được những câu văn như thế này. VÍ DỤ 1: Không
Khi tháng 30 ngày ăn cơm duy nhất một, và lại còn bị nhão, sống, chín không đều bạn cũng thấy chán và nếu được đổi món bún phở, xôi bánh mỳ gì đó bạn sẽ thấy lạ miệng và ngon hơn đúng không? Và viết văn cũng thế, nếu bạn diễn đạt câu văn tránh được lỗi điệp ý, điệp từ sẽ làm cho câu content
Sáng sớm tôi nhận được điện thoại với thắc mắc: Dịch vụ chấp bút bên chị có làm việc này không? Mở đầu cuộc trò chuyện giữa người làm dịch vụ chấp bút và người có nhu cầu viết bắt đầu như thế và sau khi trao đổi cũng như đủ niềm tin hơn bạn gửi tôi xem bản thảo cùng chia sẻ: Nghe chia sẻ vậy