Tác giả: Nikoleta novak

When puberty strikes for girls only

Illustrated by tihomir čelanović

My name is masha and i'd like to tell you about what's been happening to me lately. It's always easier when you share something with friends and i hope we can also share some useful pieces of advice and information. I'm in the seventh grade, i do karate, and everyone says i'm a bright spark!

I live with:

My mum Suzie, who is an artist and thinks that she’s a very liberal parent (but very often she’s not, mind you),

My dad Stan, who is by his vocation a man for the new age – a computer programmer, but judging by his beliefs, he’s still way into the 20th century,

My older brother Ivan (lovingly called ivan the terrible), who’s a grammar school senior and thinks he’s the smartest person under the sun

My younger sister Petra (the princess of bores, ruling all the bores there are in this universe), who’s in the third grade and still believes in fatherchristmas (?!)

Our pets, rufus the dog and mia the cat (the most predictable and the most laid back members in our family)

My parents are often asked: “why do you need pets when you have three children?” Those people seem to think that kids are pets too, or else i don’t know how to explain such (stupid) questions.

Here's a thought:

Take a notebook and decorate it with some doodles and stickers to make it special. While you're reading this book, write down your thoughts, suggestions and ideas in the notebook, answer my questions or draw things that i ask you to. When you're done reading, you'll have a proper teen diary, with all the ups and downs that come with teen years. The visual cue that it's time you pick up your special notebook will be this:

My parents are sometimes just scandalous!

Situation #1 my friends have come to visit me and mum just won’t go out of my room. What’s worse, she won’t stop talking about her crushes when she was our age. As if my friends wanted to listen to that! And she even dares asking them about their crushes! I’m standing on the side, disgusted, tapping my foot on the floor. I’m trying to signal to her that it’s time for her to leave us alone, but she doesn’t even notice me. Or she’s ignoring me. She’s a disgrace anyway, and i’m fuming.

Situation #2. I’m in a car with dad. I’m not really paying attention to the road ahead, when all of a sudden dad starts yelling at someone. God knows what have that other driver done to drive dad so mad that he opens the window and starts roaring at him. Then the other driver starts roaring back and swearing. I wish i could just disappear.

Situation #3 mum and i are walking down the busy street. We bump into mum’s friend and the two of them start laughing like crazy, waving hands, jumping around, even singing some tune in unison. I have no idea what has gotten into them or why, and i’m trying to step away from them and pretend i don’t know them. Everybody’s watching them. I wish the ground would open and swallow me!

Situation #4 dad put on that ridiculous cycling clothing in glaring colours and went out for a bicycle ride. I hoped no friend of mine would see him like that! He looked like a parrot with glasses and helmet on! He was the definition of cringe*! Of course, the next day several friends told me they saw him and that he waived to them. Horror, horror!

You know what i’m talking about, right? And i have only just told you about the things that happened recently. Are your parents sometimes like that? Please console me, say yes and jot down their bloopers.

Do you often feel ashamed because of our parents? – i asked ivan. – of course! The way they can disgrace you, no one can! – what shall we do, then? How can we solve that? – my dear sis, i don’t think we can do anything about it. – what do you mean we can’t? Please don’t tell me i’ll have to put up with their goofs forever! – it seems to me that the easiest thing to do is to accept them for what they are. They have their virtues and faults, but when i come to think of the parent that some children have, we got off quite lightly.

Virtues and faults are one thing; i understand they are hard to change. But behaviour is something completely different. Don’t they ask us to behave differently sometimes? Then we too have the right to point out to them the behaviour we don’t like or that bothers us. – well, yes. For some things maybe there’s a point telling them because they might not be aware of the fact that we don’t like what they are doing. – i’ve realized parents are reasonable beings when you approach them in the right way. – but which way is the right way? – to calmly explain it to them, focusing on how their behaviour makes us feel, without quarrelling or getting angry. – you’re right. Or without making fun of them. Grown-ups don’t like anybody making fun of them as much as we do. When i saw dad in that cycling outfit of his, i told him he looked like a colourful grasshopper. He looked rather offended. And he didn’t want to talk to me the whole day! – ha-ha-ha! I thought he looked like a parrot! But i didn’t say anything. I didn’t know how. – the trick is to find the right way and choose the right moment. – let’s talk to them together today and tell them what we don’t like about their behaviour. It would be nice to offer them a chance to tell us what they mind about us too. – they use that chance almost every day, masha. – never mind, we’ll give them another one. – deal. Today after lunch we’ll start the talk.

The outcome: our parents heard what we had to say and from then they have been trying to correct what ivan and i told them we didn’t like. Not all of it, mind you. And not always. Dad refused to ride his bike without the cycling outfit, but agreed to reduce the number of patterns and colours in it. I have also noticed that he has been trying to restrain himself from nervous bouts while driving. Mum agreed without dispute that she would stop trying to hold my hand when we are walking down the street.

She even agreed to just say hi to my friends, nothing else, but after some time it was my friends who asked her to tell us more about her school days and boys. Alas, it seems she is so amusing when she is not your mum. Then Petra revolted and demanded we didn’t ask mum and dad to be so serious all the time, because she liked it when they were goofing around and acting silly. Just you wait to become a teenager, Petra, and then you’ll see it isn’t funny at all! All in all, there’s some progress. Some things simply cannot be changed, and that’s something we must accept. But there’s also so much they would like to change about us but they can’t. Therefore, with minor adjustments, we are satisfied with each other and we love each other warts and all!

Bản dịch tiếng Việt

Tác giả: Nikoleta Novak
Tranh minh họa: Tihomir Čelanović

Tôi là Masha và tôi muốn kể cho các bạn nghe về những gì đang xảy ra với tôi gần đây. Sẽ dễ dàng hơn khi bạn chia sẻ điều gì với bạn bè và tôi hy vọng chúng ta cùng chia sẻ vài lời khuyên và thông tin bổ ích. 

Tôi học lớp bảy, tôi học ka-ra-te và mọi người nói tôi là một đứa tài trí hơn người.

Tôi sống cùng với:

Mẹ Suzie. Mẹ là họa sỹ và luôn nghĩ mình là bậc cha mẹ cởi mở (nhưng hãy để ý, bà thường xuyên không làm như vậy).

Bố Stan của tôi là một lập trình viên máy tính. Làm nghề mà đầu óc phải cực kỳ cách tân, nhưng ông vẫn nói chuyện như ông già.

Anh trai Ivan của tôi (gọi Ivan một cách đáng yêu là người gây đau khổ), là học sinh năm cuối của trường trung học. Anh ấy luôn nghĩ mình là người thông minh nhất trên đời.

Em gái Petra của tôi (nàng công chúa phiền phức, sở hữu tất cả những điều rắc rối trong vũ trụ này) đã học lớp ba, nhưng vẫn tin là có ông già noel (?!).

Hai thú cưng của tôi là Rufus (tên con cún) và Mia (tên con miu) là những thành viên dễ hiểu và ngoan nhất trong gia đình chúng tôi.

Người ta thường hỏi bố mẹ tôi: “Tại sao anh chị lại cần tới thú nuôi khi có tới ba đứa nhóc?” Quả thật, những người đó dường như nghĩ rằng bọn trẻ chúng tôi cũng là thú nuôi?! Câu hỏi đó thật ngớ ngẩn. Nếu không, tôi không biết làm thế nào để giải thích cho họ được.

Đây là suy nghĩ của tôi:

Hãy lấy một cuốn sổ tay và trang trí cho nó bằng vài nét vẽ nghuệch ngoạc và dán vài hình lên đó làm cho nó trở lên đặc biệt. Khi đọc cuốn nhật ký này, bạn hãy ghi lại những suy nghĩ, những đề xuất của mình, đồng thời trả lời những câu hỏi của tôi và vẽ ra những điều tôi yêu cầu các bạn. Khi đọc xong rồi, các bạn sẽ có một cuốn nhật ký tuổi thanh thiếu niên đáng nhớ cùng với tất cả những biến đổi đến với tuổi ấu thơ của mình.

Và khi ấy, bạn đã có một cuốn sổ tay đặc biệt mang dấu ấn của bạn. Giờ đây đã đến lúc các bạn cầm cuốn sổ tay đặc biệt của mình lên.

Bố mẹ của tôi đôi khi chỉ gây ra sự rắc rối!

Tình huống thứ nhất: Bạn bè tới thăm tôi và mẹ chẳng chịu ra khỏi phòng tôi. Thật là tồi tệ, bà sẽ không ngừng kể về việc bà phải lòng ai khi bà bằng tuổi chúng tôi. Cứ như thể đám bạn của tôi muốn nghe chuyện đó! Và thậm chí bà còn hỏi tụi nó về chuyện bọn nó phải lòng ai đó chưa? Lúc ấy, tôi không kìm được sự phẫn nộ, giậm chân xuống nền nhà. Tôi cố gắng báo cho mẹ biết, đã đến lúc mẹ để cho chúng tôi yên. Nhưng mẹ chẳng thèm để ý tới tôi, lại còn 
ngó lơ tôi nữa. Mẹ đúng là người không có ý tứ khiến đầu tôi bốc hỏa.

Tình huống thứ 2: Tôi ngồi trong ô tô cùng bố. Tôi thực sự không chú ý con đường trước mặt. Đột nhiên bố tôi bắt đầu la ó ai đó. Có chúa mới biết người tài xế kia đã lái xe kiểu gì để bố tôi phát điên lên. Ông mở cửa sổ xe và gào lên với người tài xế kia om sòm. Rồi thì người tài xế kia bắt đầu hét lại om sòm và chửi thề. Uớc gì lúc đó tôi có thể chui xuống đất!

Tình huống thứ 3: Tôi và mẹ đang đi dạo trên phố nhộn nhịp. Chúng tôi tình cờ gặp bạn của mẹ. Hai người cười phá lên như điên, quơ tay, nhảy cẫng lên, thậm chí còn cùng nhau ngâm nga vài giai điệu. Tôi không hiểu hay là thắc mắc chuyện gì đang diễn ra với họ? Tôi cố gắng tránh xa và vờ như không biết họ. Tất cả người đi đường dồn ánh mắt về họ. Tôi thực sự muốn chui xuống đất. 

Tình huống thứ 4: Bố khoác lên mình bộ đồ đua xe đạp màu sắc lòe loẹt, có phần lố bịch và đạp xe ra ngoài. Tôi ước gì không có đứa bạn nào trong số bạn tôi nhìn thấy ông ấy. Ông trông giống như một con vẹt đeo kính và đội mũ bảo hiểm. Trông thật là chướng mắt! Thật chẳng may, hôm sau vài đứa bạn nói với tôi rằng, chúng đã nhìn thấy bố tôi và ông vẫy tay chào chúng nó. Thật chán, chán quá cơ!

Các bạn biết tôi đang nói về chuyện gì rồi, đúng không nào? Và tôi chỉ biết kể với các bạn về những chuyện đã xảy ra gần đây. Bố mẹ của các bạn có bao giờ như thế không? Làm ơn, hãy an ủi tôi và nói có và ghi ngay lại những tình huống khó xử của họ.

Anh có cảm thấy xấu hổ vì bố mẹ của chúng ta không? – Tôi hỏi anh Ivan. – Có chứ! Cách ứng xử của họ có thể làm em mất mặt, không ai có thể! – Vậy giờ chúng ta sẽ làm gì? Làm như thế nào? – Em gái yêu quý, anh không nghĩ chúng ta có thể làm được bất cứ điều gì. – Ý anh là chúng ta không thể làm thay đổi được? Làm ơn đừng nói là em sẽ phải mãi mãi chịu đựng sai lầm ngớ ngẩn của họ. Dường như điều dễ nhất với tôi là chấp nhận những gì họ làm. Họ có những đức tính tốt và cũng có nhiều sai lầm. Quả thực, mỗi khi nghĩ về bậc phụ huynh của vài đứa trẻ, chúng tôi cảm thấy dễ thở hơn.

Những đức tính tốt và những khuyết điểm thường đi đôi. Tôi biết điều đó khó thay đổi. Nhưng cách ứng xử là điều hoàn hoàn khác. Chẳng phải thỉnh thoảng họ yêu cầu chúng ta cư xử khác đi đó sao? Vậy thì chúng ta cũng có quyền chỉ ra cho họ thấy cách ứng xử mà chúng ta không thích hoặc làm chúng ta thấy phiền toái. - Ồ, vâng.  Về một số việc, có thể có điều
 cần nói với họ bởi vì họ không thể nhận thức được thực tế. Chúng ta không thích những gì họ đang làm. Tôi đã nhận ra cha mẹ là những sinh vật luôn tôn trọng lẽ phải, khi bạn tiếp cận họ đúng cách. Nhưng cách đúng là cách nào? – Phải bình tĩnh giải thích chuyện đó với họ. Tập trung vào việc ứng xử của họ một cách tế nhị chứ không làm họ tức giận. – Em đã đúng. Đừng lấy họ ra làm trò cười. Những người lớn không thích bất cứ ai lấy họ ra làm trò cười. Khi tôi thấy bố trong trang phục đua xe đạp đó, tôi nói với ông là trông ông giống như một ly cooktail đủ màu sắc. Ông tỏ vẻ khó chịu. Và ông đã không nói chuyện với tôi cả ngày! – Ha-ha-ha! Tôi nghĩ ông trông giống như một con vẹt! Nhưng tôi không nói ra điều ấy. Tôi không biết như thế nào. – Bí quyết là để tìm ra cách đúng và chọn đúng thời điểm. Hôm nay hãy cùng nói chuyện với họ về những gì chúng ta không thích trong cách ứng xử của họ. Chúng ta cũng cho họ một cơ hội nói những gì họ nghĩ về chúng ta thì thật tuyệt. – Họ thường tận dụng cơ hội đó gần như mỗi ngày, Masha. Đừng bận tâm, chúng ta sẽ cho họ cơ hội khác – còn nhiều mà. Sau bữa trưa ngày hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu cuộc nói chuyện.

Kết quả là: Bố mẹ của chúng tôi lắng nghe những gì chúng tôi nói. Kể từ đó họ đã cố gắng làm những gì anh Ivan và tôi góp ý. Hãy nhớ rằng, tất cả mọi chuyện nó không xảy ra như vậy. Và thỉnh thoảng. Bố không chịu đi xe đạp nếu không mặc trang phục đua xe nhưng bố đồng ý giảm bớt hoa văn và màu sắc trong trang phục. Tôi cũng để ý thấy ông đã cố gắng kiềm chế bản thân khỏi những cơn nóng nảy khi lái xe. Mẹ tôi đồng ý không bàn cãi gì nữa việc giá như bà ấy đừng cố gắng nắm tay tôi khi chúng tôi dạo phố.

Thậm chí bà đồng ý chỉ nói chào với lũ bạn của tôi. Nhưng chỉ được thời gian ngắn. Đến lượt lũ bạn tôi đề nghị bà kể với chúng nhiều hơn về những ngày đi học của bà và mối quan hệ với tụi con trai. Than ôi, dường như bà rất vui khi bà không còn là mẹ của bạn. Rồi Petra phản đối và yêu cầu chúng tôi không bắt bố mẹ chúng tôi phải nghiêm túc suốt bởi vì con bé thích cách cư xử trước kia, khi họ cư xử ngu xuẩn và làm những hành động ngớ ngẩn. Hãy đợi tới lúc em trở thành một thiếu niên, Petra, và rồi em sẽ nhận ra nó không vui tí nào! Nhìn chung, có vài tiến bộ. Vài thứ đơn giản không thể thay đổi được và đó là một điều gì đó chúng ta phải chấp nhận. Nhưng cũng có rất nhiều điều họ muốn thay đổi chúng ta nhưng họ không thể. Vì vậy, với vài việc điều chỉnh nho nhỏ, chúng tôi đã hài lòng và chia sẻ, yêu thương nhau, cả
 những tính xấu.