Truyện ngắn

                                                                                                  Nguyễn Ngọc Non


Mời vào. Giọng Thạch lạnh lùng khi nghe tiếng gõ cửa

Na – cô gái có lịch hẹn phỏng vẫn bẽn lẽn bước vào: 

Dạ, em chào anh, em tới phỏng vấn.

Thạch ngẩng lên, thất thần, anh không tin vào mắt mình, vội vàng lấy kính đeo lại. Mất vài giây, Thạch mới trấn tĩnh, hỏi:

Em tên gì, có mang theo hồ sơ hay gửi qua email rồi?

Dạ, em tên Ni Na, em đã gửi email nhưng vẫn mang theo hồ sơ giấy luôn ạ. Na đáp

Ok, cho tôi mượn. Tôi tên Thạch. Giọng anh vẫn lạnh lùng.

Na tươi tỉnh mở túi xách đưa hồ sơ cho Thạch.

30 phút phỏng vấn, Na hình dung sẽ nặng nề và căng thẳng ai dè lại nhẹ nhàng và vui vẻ như vậy. Chào Thạch ra về Na vẫn không khỏi lo lắng về kết quả phỏng vấn. Cái Na đang cần là việc làm để có tiền trang trải cuộc sống tại thành phố và phụ giúp cha mẹ ở quê.

Còn Thạch. Na ra về trả lại không gian làm việc tĩnh lặng như vốn có của phòng giám đốc. Anh không khỏi bối rối trước sự xuất hiện của người con gái có hình ảnh và điệu bộ giống Lam như chị em. 



Lam, người con gái là mối tình đầu của Thạch. Mối tình ấy tưởng như đơm hoa kết trái khi Thạch và Lam yêu nhau 10 năm. Lam đi du học theo mong muốn của gia đình. Trước khi đi, Lam còn hứa kết thúc 2 năm học thạc sỹ tại Anh, cô sẽ về nước và làm đám cưới. Nhưng Lam không về như đã hứa. Cô đề nghịThạch làm thủ tục chuyển qua sinh sống tại Anh. Với Thạch, anh không nghĩ mình rời Việt Nam, mẹ anh đã ở tuổi ngoài 70, còn ba Thạch đã mất.

Sau nhiều lần thuyết phục, Lam vẫn không chịu về nước mà nằng nặc muốn Thạch qua với cô. Quyết định cuối cùng cũng là quyết định kết thúc mối tình đầu kéo dài 10 năm từ thời trung học cho tới đại học với Lam. 

Không lâu sau, Thạch biết tin Lam đã kết hôn với người bản xứ, làm việc cùng cơ quan với Lam. Không thoát khỏi cảm giác buồn nhưng Thạch cũng thầm chúc phúc cho Lam với giấc mơ xứ người.

Ngày thứ 2 hai đẹp trời. Chuông điện thoại đổ. Số lạ, Na bấm nghe.

Dạ, alo ạ. 

Cho hỏi phải số điện thoại của ứng viên Ni Na không? Giọng Thạch khá nghiêm trang

Na ngờ ngờ nhận ra chất giọng hình như đã gặp ở đâu, cô nhanh nhẹn đáp:

Dạ, đúng rồi anh. 

Anh Thạch đây, khi nào em có thể tới nhận việc được? Thạch cởi mở hơn

Na mừng quýnh hỏi:

Nhận việc luôn hả anh?

Thạch tiếp:

Nếu vậy ngày mai em tới nhận việc. Gặp anh Nhân – Trưởng phòng nhân sự nhé. 

Dạ, em cảm ơn anh. Na đáp

Công việc giữa Thạch và Na cũng ít có sự liên quan. Na chỉ là cô sinh viên mới ra trường ở vị trí phụ việc. Còn Thạch, ở vị trí giám đốc công ty. Anh chỉ làm việc với trưởng các bộ phận, việc gặp gỡ cũng năm thì mười họa.
Na không giỏi suất sắc như Lam nhưng ở cô có sự cần mẫn, chịu đựng, dung dị hơn Lam. Đôi mắt đen huyền lấp lánh hơi buồn, mái tóc mềm mại buông xõa thướt tha, sống mũi dọc dừa, làn da trắng như bông bưởi cùng với nét điệu đàng đặc trưng của con gái Hà Nội khiến Thạch mãi ấn tượng ngay lần đầu.



Thấm thoắt cũng 4 tháng Na vào làm việc tại công ty Thạch quản lý. Hôm nay là tiệc tất niên. Anh có dịp gặp gỡ nhân viên cũng như trò chuyện với Na nhiều hơn.

Sau buổi tối tất niên, Thạch cũng bận rộn với công việc cuối năm. Ngày đầu tiên trở lại công ty, anh cố tình lướt ngang qua phòng nhân sự nhưng không thấy Na ngồi vị trí quen thuộc. Thạch bồn chồn, lòng như lửa đốt. Coi lịch làm việc, Thạch có lịch họp với trưởng phòng nhân sự. Anh sẽ tìm cách có thông tin. Thạch hỏi Nhân.

Vấn đề nhân sự trong công ty đầu năm ổn cả chứ, có ai vắng mặt không Nhân? 

À, có thiếu Na, nhân viên mới. Nhìn nét mặt và cách trả lời không vui vẻ của Nhân, Thạch linh tính có chuyện chẳng lành, anh hỏi dồn:

Sao, nghỉ việc luôn hay nghỉ phép? 

Không, anh ạ. Nhân đáp, rồi tiếp

Bé Na đang nằm viện.

Giọng Thạch thảng thốt đúng với linh cảm

Vì sao? Cô ấy bị sao?

Dạ, tai nạn, nặng lắm, không biết có qua khỏi. Nhân nói và nhìn vu vơ với anh mắt vô vọng.

Thạch không giữ nổi bình tĩnh, hỏi dồn Nhân:

Bị lâu chưa? Đã có ai tới thăm chưa? Cô ấy đang nằm bệnh viện nào?

Bệnh viện nhân dân. Gần tháng rồi anh ạ. Em và mọi người cũng đã tới, thấy thương quá. Giọng Nhân nặng nề như bị lưỡi câu móc vào lưỡi.

Thạch giận mình. Vậy là anh đi nước ngoài thăm người thân kết hợp du lịch còn Na bị tai nạn nằm viện. Trong Thạch biết bao câu hỏi thế là cô ấy không về quê vào dịp Tết như kế hoạch đã nói. Vậy còn gia đình cô gái ấy? Nhà Na không có tiền mà. Nằm viện vậy tiền đâu trang trải? Những câu hỏi ấy cứ bủa vây trong đầu Thạch. Nhưng anh không hỏi tiếp Nhân. Thạch vẫn biết mình là ai và cần làm gì. 



Buổi họp kết thúc, anh không còn tâm trạng để làm việc. Bấm điện thoại tìm số của Na. 

12h30 trưa, Thạch có mặt ở khu điều trị đặc biệt dành cho những bệnh nhân bệnh trọng. Anh tìm tới phòng bệnh, nơi Na nằm.

Trong quan sát của Thạch, Na không quá tiều tụy. Vẫn nụ cười rất tươi và ánh mắt đầy lạc quan, mái tóc mượt mà buông dài, chỉ có nước da hơi xanh xao. 

Em chào anh. Na cất tiếng chào, hai tay chống nhẹ xuống nệm để ngồi dậy

Em cứ nằm nghỉ đi. Thạch vội vã cản

Dạ, em không sao mà. Na đáp, vẫn giọng đầy lạc quan

Mới mổ có 2 lần à, em còn khỏe lắm. Na nói

Thạch nhìn xuống đôi chân trắng như tuyết, từng ngón chân thon dài của Na không khỏi xót xa. Một bên chân cô chằng chịt vết mổ với băng bó và từng chiếc đinh y tế to bằng ngón tay út xuyên qua xương ống chân và đùi. Thạch nói như để Na hiểu:

Anh vừa có kỳ nghỉ cùng gia đình ở nước ngoài. Tới công ty mới biết tin em bị như vậy. 

Dạ, em không sao mà. Em cảm ơn anh đã tới thăm. Bác sỹ nói mổ thêm lần nữa là em lại chạy nhảy như thường anh ạ. 

Ánh mắt đầy lạc quan và giọng nói vẫn líu lo của Na khiến Thạch tê tái. Anh đã nghe chi tiết về tình trạng của Na khi gặp bác sỹ ngoài hành lang. Anh cũng đoán có lẽ Na biết rõ nhưng cô gái trẻ vẫn đang cố nuôi những hy vọng cuối cùng. Thạch không muốn xoáy sâu vào nỗi đau Na đang chịu đựng nên anh chuyển chủ đề. Thạch nói:

Anh có mang cho em mấy cuốn tạp chí để đọc cho đỡ buồn nhé. Còn nữa anh có cái radio tặng em để nghe tin tức nữa. 

Ánh mắt đầy bất ngờ và có phần sửng sốt trước sự chu đáo của Thạch. Na chỉ còn biết nói lời cảm ơn. 



Chuỗi ngày sau đó là những tháng ngày đầy đen tối. Na đứng giữa ranh giới sự sống và cái chết. Vết thương không có dấu hiệu liền, phần xương bị tổn thương có dấu hiệu lan rộng. Kết quả cuối cùng không cứu vãn được cái chân. Na mất đi khả năng chạy nhảy. 

Na đã xóa tất cả các số điện thoại của bạn bè và đồng nghiệp khi nhận tin sét đánh. Sự chán nản tuyệt vọng đã làm thay đổi một cô gái vốn hồn nhiên, vô tư, đầy sức sống trở lên trầm lặng, lầm lì và cáu bẳn. Không hiểu sao trong lúc xóa số điện thoại vẫn còn sót lại số của Thạch. Lúc danh bạ trống trơn còn duy nhất số điện thoại của người đàn ông phỏng vấn cô lần đầu tiên sau khi tốt nghiệp. Na đã nhắn cho Thạch.

Anh ơi, ước mơ chạy nhảy của em đã tan biến rồi. 

10h30 tối hôm đó chuông điện thoại đổ, Na hả, anh Thạch đây, em ngủ chưa?

Dạ, chưa anh ạ.  Na nói khẽ qua điện thoại.

Em ra ngoài được không, anh đang ở hành lang. Thạch nói

Khuya rồi, con đi đâu? Mẹ Na nằm kế bên thấy con gái tìm nạng để đi bà hỏi khẽ

Dạ, bạn con tới thăm. Na đáp

Để mẹ đưa con ra. Mẹ Na nhỏ nhẹ nói rồi bà vừa đỡ con gái chống nạng vừa soi đèn pin cho cô.

Đi dạo một vòng nhé? Thạch đề nghị

Dạ. Na đáp

Không phải là âm thanh véo von Thạch thường thấy mà là âm thanh đầy yếu ớt của Na.

Thạch không đả động tới chuyện Na đang phải đương đầu mà anh chỉ kể cho Na về ba anh, người anh rất ngưỡng mộ. Về chú anh, người đã mãi mãi không trở về sau chiến tranh. Về chính anh cũng từng suýt mất mạng và bị treo chân vài tháng. Về những người bạn của anh đã không may bị tước đi cuộc sống. 

Đi được 200m Thạch đề nghị, mình lại dãy ghế đằng kia ngồi nghỉ, chắc em cũng mệt rồi. 

Na không nói gì, đôi vai run rẩy như chú chim non bị gẫy cánh trong cơn bão và những giọt nước mắt tuôn dài trên đôi gò má căng mọng của cô gái tuổi ngoài 20. Cái tuổi đẹp nhất của thời xuân thì.

Thạch nói thêm.

Na ơi, hết sức bình tĩnh. Đây chỉ là một ngã rẽ. Chỉ thêm một chút chông gai thôi Na à. Thạch thủ thỉ nói như thể Na là người thân yêu của mình. Những chuỗi ngày dài lê thê với Na đã luôn có sự xuất hiện của Thạch. 



Đã 10 năm sau tai nạn. Còn Na vẫn nhớ như in cái ngày bác sỹ thông báo tin cuối cùng về tình trạng tổn thương xương và ca phẫu thuật xương cũng là lúc dập tắt mọi hy vọng về khả năng cứu vãn cái chân. Đêm ấy Thạch đã ngồi lại với Na tới 12h đêm. Cái nắm tay thật chặt như để truyền thêm sức mạnh cho Na bước tiếp. Cô cảm nhận được sự nhiệt thành, tốt bụng của Thạch với mình. Với Thạch, lúc Na khủng hoảng anh thấy mình cần có trách nhiệm giúp đỡ cô gái trẻ này.

Ra viện, Na không chỉ làm công việc cũ. Cô thử sức mình ở lĩnh vực kinh doanh. Có lẽ hoàn cảnh kinh tế đã thôi thúc một cô gái yếu đuối, chỉ còn một chân vẫn quyết tâm làm giàu. Ban ngày đi làm tại công ty, buổi tối Na đi tiếp thị sản phẩm. Thời gian sau cô quyết định nghỉ việc hẳn, tập trung vào công việc kinh doanh. 


Thông tin liên quan

Truyện ngắn về hiện thực đời sống: http://bestseo.vn/blog/goc-van-hoc-i63.html

Truyện cười :http://bestseo.vn/blog/xuong-dat-con-choi-i74.html

                     http://bestseo.vn/blog/goc-giai-tri-i65.html
 

Thạch ngỡ ngàng khi nhận được đơn xin nghỉ việc của Na. Trong anh không khỏi hoài nghi. Nhưng có lẽ cuộc sống, khi lâm vào hoàn cảnh khó khăn chính là lúc sức mạnh trong con người ta phát ra một cách mạnh mẽ nhất. 

Nghỉ việc, Na vẫn thường xuyên liên lạc với Thạch. Cô dẫn anh đi hết từ sự ngỡ ngàng này tới sự ngỡ ngàng khác. Công ty của Na làm có ăn lãi. Anh mừng rên và bất ngờ vì những gì Na làm được. Rồi mới đây anh nghe tin Na mở rộng công việc. Tiếp tục lấn sân sang mảng kinh doanh online.

Từ sau tai nạn của Na, Thạch không khỏi nghi ngờ, lo lắng về tương lai của cô. Sự nỗ lực vượt lên khó khăn và những lần chia sẻ qua lại giữa Na và Thạch khiến anh dần anh quên đi sự khiếm khuyết về ngoại hình của Na. Cái khiến anh không thể rời xa người con gái đã làm tim anh đập loạn nhịp thêm một lần nữa chính là tâm hồn và nỗ lực vượt lên số phận của cô. 

Thạch bỏ qua gia thế của bản thân, anh dành trọn lòng mình cho Na. Thạch luôn biết dù không còn đầy đủ về ngoại hình nhưng vẫn có rất nhiều người đàn ông dành tình cảm cho Na. 

Về phía Na, cô biết rằng quanh Thạch vẫn có nhiều cô gái gia thế hơn, được gia đình Thạch mai mối. Nếu lấy Na, Thạch sẽ gặp phản ứng dữ dội từ phía gia đình. Cô cảm nhận được sức nóng qua cánh tay ghì sát, siết chặt của một người đàn ông đã trải qua đổ vỡ trong tình yêu, mong một mái ấm và tiếng trẻ thơ. Na liếc nhìn chiếc nhẫn cầu hôn trên bàn và nhìn vào khoảng không. Cô thấy Thạch nắm tay các con tung tăng dạo phố.