Truyện ngắn
Nguyễn Ngọc Non
Sao giờ mẹ mày muốn sao? Giọng anh Tiến khó chịu
Nói hết rồi. Anh còn hỏi gì nữa. Chị Nhung vợ anh nói oang oang
Em có cần hét to vậy không? Anh Tiến nói
Hét cái gì. Anh cứ thế mẹ con tôi lấy gì mà sống. Giọng chị Nhung càng la lớn
Không khí vùng ngoại ô yên tĩnh, nhà sát nhà. Chất giọng oang oang của chị hàng xóm đã nghe hết. Ở cái xóm nhỏ này, hẳn cũng đã quen vì chuyện anh chị cãi nhau ầm ầm cũng không còn mới và lạ. Mà đâu phải nhà chị, nhà nào cũng giống nhau cả.
Anh chị chỉ có một đứa con duy nhất là Tuấn năm nay là học lớp 7. Anh Tiến là con cả trong một gia đình khá nề nếp. Anh nổi tiếng với vẻ đẹp trai, nhỏ nhẹ và sống tốt. Thời đó ai cũng nghĩ anh kén chọn lắm. Mọi người rỉ tai nhau thế nào anh cũng lấy một cô vợ xứng tầm. Cuộc đời ai nói trước được.
Vào Sài Gòn làm ăn được hơn một năm, anh báo tin về quê sắp lấy vợ. Chuyện dựng vợ gả chồng chon con cái khi tới tuổi trưởng thành là lẽ đương nhiên. Nhưng cuộc hôn nhân của anh lại vấp phải sự phản đối kịch liệt từ gia đình. Không biết do quan điểm thời phong kiến hay một cảm giác bất an mà cha mẹ anh nhìn thấy nên nhất định không đồng ý tổ chức đám cưới. Lực cản gia đình không đủ sức ngăn cản trái tim yêu nồng cháy của người đàn ông đang ở độ tuổi trai tráng trong anh. Đám cưới vẫn diễn ra. Cha mẹ anh miễn cưỡng vào thành phố vì anh là con cả.
Thông tin giải trí hay Truyện cười vui: http://bestseo.vn/blog/tu-cho-minh-khon-hon-nguoi-i94.html http://bestseo.vn/blog/tu-tu-nghe-tui-ke-i95.html Truyện ngắn http://bestseo.vn/blog/rut-kinh-nghiem-i83.html http://bestseo.vn/blog/oan-hon-i77.html |
Có lẽ khi bị phản đối người ta sẽ tìm mọi cách lấy nhau để sau đó người trong cuộc nhanh chóng nhận ra những mặt trái mà khi yêu người ta không bao giờ nhìn thấy hay do màu hồng phủ kín đôi mắt lúc người ta đang yêu.
Tối ấy, vừa về tới nhà. Vợ anh Tiến cất tiếng
Anh đưa tiền em đi chợ.
Anh Tiến quay phắt lại hỏi:
Cái gì? Lương em đâu?
Hết rồi anh ạ. Vợ anh đáp
Em tiêu gì ghê vậy? Anh Tiến hỏi lại vợ
Thì em anh vào. Thêm người ăn. Vợ anh thản nhiên đáp
Anh Tiến sững người. Đúng là tháng này có em gái anh từ ngoài quê vào trong thành phố học. Nó sẽ ở với vợ chồng anh suốt 4 năm đại học. Một mình nó coi như thêm đũa thêm bát chứ làm gì tới mức hết tiền nhanh vậy. Nghĩ trong đầu nhưng không nói ra vì sợ mất lòng vợ. Với lại em gái anh vào thành phố học, anh nhận nuôi nó. Giờ nói ra cũng mất hay.
Khi đưa tiền cho vợ anh nhắc khéo:
Em mua thức ăn vừa thôi. Nó là em mình. Không phải mua sơn hào hải vị.
Nói vậy chứ anh biết thừa tính vợ. Chị Nhung không xinh gái. Đôi mắt to có phần hơi lồi ra. Tóc hơi quăn. Đôi môi có phần thâm tím. Xét về ngoại hình chị thua anh rất xa. Nhưng về tính tình chị sống rất tốt. Đôi khi có phần thoáng tới mức vung tay quá trán. Tính bốp chát của chị hoàn toàn trái ngược với sự nhỏ nhẹ và tế nhị của chồng.
Có lần đi chợ chị mua cả 3 kg thịt vú heo. Thấy vợ xách về anh Tiến giật mình hỏi vợ
Em mua hộ ai mà nhiều thế?
Mua về ăn chứ mua cho ai. Chị trả lời luôn gọn lỏn như thế
Anh hỏi tiếp
Có khách hả em?
Khách đâu mà khách. Chị đáp
Anh Tiến im lặng để xem chị làm gì với 3 kg thịt vú heo đó. Tới bữa ăn anh mới biết, mua về chị hì hục ngồi làm và chế biến chín rồi mang cho hàng xóm mỗi nhà một ít. Lần đó là khi mới cưới nên anh nghĩ.
Ờ, thi thoảng cho hàng xóm láng giềng cũng tốt.
Nhưng ở với nhau lâu anh mới thấy chuyện đó diễn ra thường xuyên và liên tục tới tần suất có tuần 3 lần. Ngày trước, anh tìm mọi cách thuyết phục gia đình đồng ý cho anh lấy chị cũng chỉ vì anh thấy chị tốt tính với người xung quanh. Nhìn thấy ở chị những đức tính bao dung độ lượng, là con trưởng anh cần một người vợ như thế.
Chuyên đề content marketing Chuyện tiếp thị rau của mẹ tôi http://bestseo.vn/blog/content-marketing-va-chuyen-ban-rau-cua-me-toi-i154.html Bác bán HÒN VỊT LỘN http://bestseo.vn/blog/cach-lam-content-marketing-cua-bac-ban-hon-vit-lon-i169.html Tiếp thị thành công của một trung tâm anh ngữ http://bestseo.vn/blog/chuyen-lam-content-marketing-va-cach-tiep-thi-cua-mot-trung-tam-anh-ngu-i168.html |
Từ ngày em gái vào khoản chi tiêu trong nhà tăng nhiều hơn. Mặc dù mang tiếng nuôi đứa em nhưng anh chỉ lo tiền cơm nước. Còn chỗ ở thì có nó anh chị cũng trả nhiêu đó tiền mà không có nó thì cũng thế. Tiền học phí bố mẹ anh vẫn gửi vào đều đặn.
Bé Lam – em gái anh cũng thuộc dòng nhanh nhẹn. Vào thành phố được 3 tháng, nó tự tìm việc làm thêm. Hiểu được kinh tế của anh chị, nên từ ngày đi làm thêm tháng nào con bé cũng phụ tiền ăn. Thấy vậy anh cũng mừng nói với vợ:
Cô Lam đi làm. Nhà mình cũng đỡ được khoản.
Ai dè vợ anh quay ra:
Giờ mua cái gì cũng đắt. Bố mày có đi chợ đâu mà biết.
Mặt anh tiu nghỉu bởi anh đang gợi chuyện để cắt giảm chi phí lại. Lương vợ công nhân, anh buôn bán khi được khi không cứ tiêu xài kiểu này làm sao chịu nổi. Anh nghĩ vậy. Nhưng nói ra sẽ cãi nhau to.
Em tính toán sao hợp lý thì tính. Nói vậy rồi anh Tiến bỏ ra ngoài
Ý anh là tôi tiêu hoang phá hoại hả? Vợ anh nói như nhảy đỏng lên
Anh không có ý đó. Nhưng con thì ngày một lớn. Cũng phải có nhà cửa và không gian riêng cho nó nữa. Lương em ba cọc ba đồng. Anh thì tháng này tháng nọ. Không tiết kiệm đến khi nào mới khá lên được. Anh nói như thanh minh.
Biết ngay mà. Tôi ăn tàn phá hoại chứ gì. Từ mai anh tự chợ đi cho biết. Nói vậy rồi chị bỏ đi
Ngày hôm sau chị chẳng thèm đi chợ cũng không ăn cơm ở nhà. Tính chị nóng thì nóng vậy chứ sang tới ngày thứ hai là chị quên hết mọi chuyện. Đâu lại vào đó. Thấy chị cũng bớt mua sắm lung tung. Được thời gian, tối đó chị hỏi anh:
Bố đưa tiền. Mai mẹ đi đóng học cho Tuấn.
Nghe tới đây anh giật mình hỏi lại:
Đóng học. Chẳng phải anh đưa từ đầu tháng rồi hay sao? Anh nói kiểm tra lại thông tin
Mấy hôm rồi trên công ty đồng nghiệp ốm đau. Đi thăm ốm. Hết tiền rồi.
Chị vẫn giao tiếp với chồng bằng chất giọng cộc cằn như vậy. Không biết ngày yêu nhau chị có thế không?!
Nghe tới đây anh không kìm lòng được nữa. Ngoài khoản đưa tiền hàng tháng, chuyện chị móc ví anh lấy thêm tiền là chuyện thường. Anh cũng không để bụng. Móc không đủ chị còn nói anh đưa thêm. Có lẽ nó vượt qua ngưỡng tài chính của một gia đình mà hai vợ chồng chỉ có mức thu nhập đủ sống.
Anh nói tiếp vẫn chất giọng đều đều:
Em tiêu xài vừa vừa thôi. Nhiều khi đồ ăn không hết toàn đổ đi. Nhà mình có giàu đâu mà lãng phí vậy.
À. Tôi mua về thì bố con anh ăn, em gái ăn chứ mình tôi à. Chị Nhung càng lu loa to.
Thôi đủ rồi em. Nói rồi anh Tiến bỏ ra ngoài.
Một tuần sau. Tối đó cả nhà vừa cơm nước xong em gái anh xin phép thưa chuyện.
Dạ, anh chị. Em vào ở với anh chị cũng 4 năm và đã học xong. Nhà anh chị thì nhỏ, cháu Tuấn ngày một lớn, cần có phòng riêng nên em xin phép ra dọn ra ngoài ở. Nói rồi Lam tươi tỉnh cười và mời anh chị đi uống cà phê.
Tiết trời cuối năm se lạnh. Anh thấy mình run lập cập như đang đón cái rét ngọt ngoài miền Bắc. Không biết do cái lạnh thời tiết hay do cái lạnh tâm hồn và cả chuyện em gái dọn ra ngoài. Ngồi trong quán cà phê, thấy lác đác đã có người khăn gói về quê đón Tết. Chợt giật mình đã hơn 10 rồi anh chưa từng đặt chân về mảnh đất nơi chôn nhau cắt rốn kể từ sau ngày anh dẫn chị về quê ra mắt.