Truyện ngắn
                                                                                Nguyễn Ngọc Non


Mời vào.

Giọng Phong – người nhận hồ sơ của tất cả ứng viên của phòng kinh doanh

Lam đẩy cửa bước vào giọng hơi run:

Dạ, cháu tới xin việc ạ.

Cho chú mượn hồ sơ. Chú tên Phong

Phong vẫn ngả nửa người ra phía sau, hàng râu quai nón mới cạo vẫn còn lởm chởm, chất giọng có vẻ nghiêm trang.

Lam lễ phép gửi hồ sơ và nói như giải thích

Dạ, cháu chỉ có bằng tốt nghiệp phổ thông. Cháu chưa có kinh nghiệm bán hàng

Đang là sinh viên à?  Phong hỏi

Dạ, vâng. Cháu học năm nhất. Lam lễ phép đáp, giọng đỡ run hơn.

Sau vài câu chào hỏi, Phong liếc nhìn Lam rồi nói

Thứ hai đi làm.

Lam như mừng quýnh. Trộm nghĩ

Sao đi xin việc dễ vậy ta.

Có lẽ suy nghĩ của một cô gái chân ướt chân ráo vào thành phố pha chút ngây thơ của tuổi 18 nên Lam nghĩ vậy. Chứ thực tế ở thành phố lớn nhất cả nước này một cô sinh viên thừa hưởng làn da trắng ngần, sống mũi dọc dừa từ mẹ, đôi mắt long lanh biết nói, mái tóc mềm mại của bố cùng vóc dáng cân đối thì xin làm thu ngân tại cửa hàng tiện ích có gì là khó.


Thông tin liên quan

Truyện cười: http://bestseo.vn/blog/oan-hon-i77.html
                     http://bestseo.vn/blog/rut-kinh-nghiem-i83.html
Truyện ngắn: http://bestseo.vn/blog/thach-i75.html
 
                     http://bestseo.vn/blog/co-hang-i78.html

Vào làm được gần một tháng và rơi vào dịp tổng kết doanh số quý. Mọi người trong phòng reo hò, khích bác nhau đi ăn nhậu. Đương nhiên Lam làm việc trong đó, sao có thể từ chối. Nhưng ngặt một nỗi mọi người ở đây toàn đi xe máy. Chỉ có Lam lóc cóc cái xe đạp mini đỏ Trung Quốc. Lam chủ động:

Dạ, tối nay nhà em có khách.
Chắc em không đi được.

Đây là cách từ chối khéo nhất vì Lam đi xe đạp, mắc công mọi người vừa đi vừa đợi. Lam cũng mới vào thành phố đâu
rành rọt chuyện đường xá.

Trời. Nhân
viên mới mà không đi là sao? Toản – một nhân viên cùng tổ.

Đi với chú Phong kìa. Lát chú chở về. Thắng – một nam nhân viên gần đó lên tiếng

Thực ra từ chỗ Lam ở trọ ra nhà Phong cũng không xa, với lại chỗ Phong và anh trai Lam cũng là đồng hương. Trong mắt mọi người Phong là người đàn ông đĩnh đạc, chuẩn mực, yêu vợ, thương con. Thắng biết chuyện đó nên sẵn tiện đề nghị.

Dạ, thôi ạ. Chú và mấy anh cứ đi chơi vui vẻ. Hẹn dịp khác vậy. Lam vẫn từ chối.

Để xe ở đây. Tý chú chở về lấy. Gớm ai bắt cóc mất. Từ phía sau Phong lên tiếng

Tới đây, nể quá không sao được. Lam lí nhí:

Vậy để cháu gọi báo anh cháu một tiếng ạ.

Tiếng là phòng nhưng cũng chỉ có 6 người gồm cả Lam. Có 3 nam và 3 nữ. Hai chị đã có bạn trai nên ăn uống được một lúc xin phép về trước. Lam thấy con gái mới lớn mà ngồi la cà quán vỉa hè với ba người đàn ông cũng chẳng hay dù mối quan hệ như thế nào đi chăng nữa. Lam khéo léo:

Chú và mấy anh cứ nhậu tiếp. Cháu xin phép về trước.

Phong lúc này đã ngà ngà.

Con gái kiểu gì đi chơi mới 8 giờ tối đã về.

Miệng nói mắt Phong nhìn Lam không chớp. Để trốn ánh mắt rực lửa của Phong, Lam nói giọng nghiêm hơn

Dạ, cháu về còn ôn bài mai đi học ạ.


Chuyên đề SEO

Cách viết content marketing hiệu quả: 
      http://bestseo.vn/blog/cach-viet-content-marketing-hieu-qua-i79.html
5 Quy tắc bất biến cho ra đời một bài SEO 
      http://bestseo.vn/blog/5-quy-tac-bat-bien-viet-bai-seo-i84.html

Trước sự cương quyết, Lam cứ nghĩ mình sẽ về trước, ai ngờ Phong kêu chủ quán tính tiền và giải tán cuộc nhậu. Không chở Lam về công ty lấy xe như đã hứa mà Phong chạy xe sang hướng khác. Dù không thuộc đường thành phố nhưng Lam ngờ ngợ nhận ra không phải đường cũ, vội la lên:

Hình như chú nhầm đường rồi. Đường này không về công ty đâu ạ.

À, đi dạo một vòng cho mát. Giọng Phong ngọt ngào có phần mơn trớn khiếm Lam nổi hết da gà.

Sau lần ấy, Lam nhận ra Phong đang có ý định không nghiêm túc với mình. Phong hay nhìn trộm Lam trong suốt thời gian làm việc. Lam bắt đầu tìm cách né, gắng tạo cho mình lúc nào cũng bận rộn để quên đi cảm giác khó chịu khi bị người khác nhìn một cách soi mói. Mặc dù công việc của một thu ngân thì chỉ đợi có khách mới thu tiền. Còn không thì ngồi chơi. Ngặt một nỗi, công việc của Lam ca sáng, ca chiều. Những ngày làm chiều là điều Lam bắt đầu hồi hộp vì buổi chiều giấc 13 – 15h cửa hàng thường vắng khách.

Lần ấy, Phong đi họp về sớm hơn dự định, lúc đó mới 13h30 chiều. Không thấy nhân viên đâu chỉ có mình Lam đang ngồi tại bàn thu ngân. Phong liếc một vòng rồi hỏi:

Mọi người đi đâu cả rồi?

Dạ, hồi sáng cô Bình – cũng là sếp của Phong xuống kiểm tra đột xuất, thấy vắng khách nên cô nói mấy anh chị qua bên chi nhánh mới phụ dọn dẹp chuẩn bị khai trương ạ.

Thời điểm đó, chi nhánh là Lam vào làm việc có dấu hiệu sa sút, khách hàng thưa thớt nên công ty sắp có chính sách cắt giảm và chuyển đổi nhân sự. Phong đi họp trên công ty cũng là vì lý do đó. Cả phòng có mỗi mình Lam là nhân viên mới. Còn lại toàn nhân viên kì cựu. Lam cũng nhận ra mình có nguy cơ thất nghiệp. Phong lại là người có quyền trong việc đề xuất và điều động nhân viên. Lam đã nghe mấy anh chị bàn tán. Thực sự Lam cũng sợ mất công việc vì đang ở trọ, gia đình khó khăn, cần lắm một việc làm để trang trải tiền nhà trọ và học phí hàng tháng.

Một lúc sau, Phong nói:

Lam, vào trong này.

Lam cứ nghĩ, cái linh tính mất việc làm hoặc bị chuyển đi tới một chỗ làm xa hơn có lẽ đã đến chăng?

Lam vội vã vào phòng Phong.

Chưa kịp hiểu chuyện gì, tiếng chốt cửa đánh sầm.


Văn học và giải trí

Truyện cười:  http://bestseo.vn/blog/tu-tu-nghe-tui-ke-i95.html
                      http://bestseo.vn/blog/tu-cho-minh-khon-hon-nguoi-i94.html
Truyện ngắn: http://bestseo.vn/blog/goc-van-hoc-i63.html
                      http://bestseo.vn/blog/van-hoc-va-giai-tri-mai-am-i87.html
Tản mạn      : http://bestseo.vn/blog/van-hoc-giai-tri-tinh-tien-thoi-gian-va-qua-khu-i86.html

                      http://bestseo.vn/blog/bat-mi-cua-long-tu-trong-i89.html
 


Giật mình. Người run lập cập. Đã hiểu chuyện, vẫn cố giữ bình tĩnh Lam hỏi

Chú muốn gì?

Phong với đôi mắt đỏ long sòng sọc, lưỡi liếm láp quanh môi, Lam biết mình đang đối diện với chuyện gì. Ngó ra, cửa phòng đã chốt

Phong nhào về phía Lam, cô chạy quanh bàn, được bài vòng, Lam trộm nghĩ

Thế này vô ích. Ngoài kia cũng chẳng có ma nào. Cửa phòng này chốt nhưng không khóa. Vẫn có cách thoát thân.

Lam giả bộ làm con mèo con hiền từ ngồi thu lu một góc.

Phong nghĩ chắc Lam đã mệt và bất lực. Phong tiến lại, nhưng không hung hãn như trước. Phong đặt tay lên vai Lam rồi thủ thỉ:

Này nghe lời chú. Chú cho con công việc. Không là cho chuyển đi tận Nhà Bè, cả 30km thì chẳng khác nào thất nghiệp.

Lam giả vờ ngây ngô:

Thật không chú?

Phong bắt đầu nhìn Lam đắm đuối, rồi tiếp:

Nhưng cưng phải nghe lời chú. Lại đây.

Từ lúc giả vờ ngoan hiền Lam đã lên kế hoạch đợi lão sơ hở nhất để thoát thân. Ôi. Thế thì phải để lão ôm mình mới mong lão sơ hở.

Lam tiếp với giọng ngọt nào:

Chú chắc chứ?

Lừa cưng làm gì. Giọng Phong ngày càng ngọt ngào khiến Lam thấy ghê tởm

Lúc này Phong nghĩ cá đã cắn câu. Không còn để ý gì. Bắt đầu giở trò mơn trớn, Phong vừa đè khuôn mặt xinh xắn của Lam ra hôn thì tiếng la đau đớn. Không ai khác chính là tiếng la của Phong vì Lam đã cắn  một cú đau điếng tưởng như đứt một miếng thịt ngay cổ, rồi vùng mở cửa thoát thân.

Không chửi bới, la toáng, Lam ném lại một cái nhìn sắc lẹm và hai từ gọn lỏn

Đồ khốn.

Chiều mùa thu, trời trong cao vời vời, gió từ phía sau lùa qua mái tóc dài óng ả, một cảm giác thật mát dịu và yên bình dù mai là ngày đóng tiền nhà.